Tóm lược án lệ Palsgraf kiện Công ty Đường sắt Long Island

Vào thời điểm ra quyết định của Tòa Phúc thẩm New York năm 1928 về vụ Palsgraf, tiền lệ pháp của tiểu bang New York tuân theo một hình thức cổ điển về vấn đề thiếu trách nhiệm, đó là: nguyên đơn phải chứng minh rằng bị Long Island Railroad (viết tắt là "LIRR" hoặc "Railroad ") có nghĩa vụ chăm sóc nguyên đơn, và rằng cô đã bị thương do bị đơn vi phạm nghĩa vụ đó. Không bắt buộc cô phải chứng tỏ rằng nghĩa vụ chăm sóc của bị đơn là trực tiếp đối với cô.[1] Theo tiền lệ của New York, nghĩa vụ thông thường phải hết sức cẩn trọng mà bị đơn LIRR với tư cách là hãng vận tải thông thường phải có đó là đảm bảo an toàn trong quá trình vận tải, nhưng không áp dụng cho các sân ga và các bộ phận khác của nhà ga.[Ghi chú 4][1]

Thực tế

Ảnh ga East New York của Long Island Rail Road năm 2017.

Chủ nhật, ngày 24 tháng 08 năm 1924, là một ngày hè trong thời tiết thông thường ở Brooklyn, New York. Helen Palsgraf, 40 tuổi, một người phụ nữ với công việc là trông nhà và quản gia, đang đưa hai cô con gái của mình, Elizabeth và Lillian, 15 và 12 tuổi, đến bãi biển Rockaway nghỉ dưỡng. Sau khi thanh toán tiền vé cần thiết, họ đang ở trên sân ga tại ga East New York của công ty LIRR trên Đại lộ Atlantic ở Brooklyn thì một đoàn tàu, không phải chuyến tàu mà họ mua vé, tấp vào ga rồi tiếp tục chạy. Khi tàu bắt đầu di chuyển trở lại, hai người đàn ông chạy tới đuổi theo đoàn tàu, một người đã nhảy lên tàu mà không xảy ra sự cố, vì cửa chưa đóng. Người đàn ông còn lại mang theo một gói hàng nhảy lên tàu với sự giúp đỡ của hai người bảo vệ sân ga. Một người bảo vệ sân ga đẩy anh ta từ phía sau, giúp anh có thêm lực đẩy để nhảy lên tàu; đồng thời một thành viên của đoàn tàu kéo anh ta lên tàu. Nhưng trong quá trình này, sự cố đã xảy ra với gói hàng, nó bị rơi và phát nổ, vì trong gói có chứa pháo hoa. Vụ phát nổ do lực va chạm và lực ma sát khiến những người trên ga hoảng loạn, đã khiến một chiếc cân hoạt động bằng đồng xu, cao lớn, đổ ngã lên người Helen Palsgraf. Không ai bị thương nhập viện, nhưng Palsgraf dính vết thương lớn nhất trong số những người ở ga, được liệt kê là bị thương.[2][3]

Chứng thực đương thời và các nhân chứng tại phiên tòa mô tả người đàn ông có vẻ ngoài là người Ý, và có suy đoán rằng gói hàng được vận chuyển để sử dụng tại một lễ kỷ niệm của người Mỹ gốc Ý; không hoạt động đáng kể nào được thực hiện để xác định chủ sở hữu gói hàng. Thương tích của Palsgraf đã được The New York Times liệt kê là khủng hoảng sốc tinh thần; bị những vết bầm tím. Ở sân ga, khoảng cách giữa Helen Palsgraf và vụ nổ không được nêu rõ trong bản ghi phiên tòa, hoặc trong ý kiến của các thẩm phán đã phán quyết về vụ án, nhưng khoảng cách từ vụ nổ đến quy mô được mô tả trên tờ Times là xa hơn 10 feet (3,0 mét).[2][3] Vài ngày sau khi sự việc xảy ra, cô phát hiện bị chứng nói lắp nặng, và bác sĩ của cô đã làm chứng tại phiên tòa rằng đó là bệnh phát sinh do chấn thương của sự kiện xảy ra tại nhà ga East New York. Cô vẫn chưa hoàn hồn và khôi phục khi tham gia vụ việc ở tòa.[4]

Sơ thẩm

Ngày 02 tháng 10 năm 1924, Helen Palsgraf đã đưa đơn kiện Long Island Railroad Co. tại Tòa án Cấp cao New York tại quận Kings, một tòa án cấp xét xử sơ thẩm ở Brooklyn. Lệnh triệu tập được tống đạt vào tháng sau, và bị đơn LIRR đã nộp bản trả lời vào ngày 03 tháng 12. Vụ án được xét xử vào ngày 24 và 25 tháng 05 năm 1927, với Thẩm phán Burt Jay Humphrey là chủ tọa.[5] Humphrey đã phục vụ hơn hai mươi năm tại tòa án cấp quận ở quận Queens trước khi bất ngờ được đề cử tranh cử vào Tòa án Cấp cao New York năm 1925; ông được chú ý vì cách cư xử lịch sự và thân thiện.[6] Trong vụ án dân sự này, các luật sư từ Manhattan đã tham gia sự vụ gồm: Matthew W. Wood đến từ 233 Broadway, tòa nhà Woolworth là người đại diện cho Palsgraf; trong khi Joseph F. Keany, luật sư có văn phòng tại ga Pennsylvania đại diện cho LIRR cùng với William McNamara.[5] Matthew W. Wood là một luật sư có kinh nghiệm với hai bằng cấp ngành luật từ các trường Ivy League; còn Joseph F. Keany đã đứng đầu bộ phận pháp lý của LIRR trong 20 năm, cùng William McNamara, một trong những luật sư thời kỳ đầu, người đã thăng tiến từ thư ký thành luật sư sau khi tốt nghiệp trường luật.[7] Tại phiên tòa, Palsgraf khai rằng cô đã bị một chiếc cân va vào một bên cơ thể, đã được điều trị tại hiện trường, sau đó bắt taxi về nhà. Cô đã mắc chứng run rẩy trong vài ngày liên tục, và sau đó bắt đầu nói lắp bắp. Sức khỏe của cô suy giảm buộc cô phải từ bỏ công việc của mình vào giữa năm 1926.[8] Về chứng thực lời khai này, Luật sư Wood mời Herbert Gerhardt, một thợ khắc, người đã nhìn thấy người đàn ông với gói hàng chạy nhanh về phía đoàn tàu, vợ của ông đã bị va chạm vào bụng khi người đàn ông này lao tới. Thợ khắc Herbert Gerhardt đã làm chứng rằng cái cân đã bị nổ tung thành từng mảnh.[9]

[Nếu các nhân viên của LIRR] đã bỏ qua những việc mà những nhân viên tàu thận trọng và cẩn thận làm vì sự an toàn của những người đang lên tàu của họ, cũng như sự an toàn của những người đang đứng trên sân ga chờ các chuyến tàu khác, và việc không thành công đã dẫn đến thương tích của nguyên đơn, thì bị đơn sẽ phải chịu trách nhiệm.

—Chủ tọa Humphrey, nói với bồi thẩm đoàn toàn nam.[Ghi chú 5]

Vào ngày thứ hai của phiên tòa, Wood mời Karl A. Parshall, bác sĩ của Palsgraf. Bác sĩ làm chứng rằng ông đã điều trị cho Palsgraf khám định kỳ các loại bệnh nhẹ trước khi vụ việc ga East New York xảy ra, đã thấy cô bị chấn động và bầm tím vào ngày hôm say. Ông đưa ra ý kiến của mình rằng các tổn hại của Palsgraf là do tai nạn.[10] Grace Gerhardt, vợ của thợ khắc Herbert, là nhân chứng tiếp theo. Bà đã làm chứng về việc bị va phải bởi một trong hai thanh niên trẻ tuổi người Ý đang chạy để đuổi kịp tàu, một người nhảy lên tàu mà không cần sự trợ giúp và người còn lại lên tàu với sự giúp đỡ của hai nhân viên LIRR. Bà không trả lời về vụ nổ và Palsgraf vì không trực tiếp nhìn thấy.[11] Elizabeth và Lillian Palsgraf, con gái cả và con gái nhỏ của nguyên đơn, tiếp theo làm chứng và nói về những gì họ đã thấy. Wood cho biết nhân chứng duy nhất còn lại của ông là một nhà thần kinh học, một nhân chứng chuyên môn. Về phía bị đơn, McNamara của LIRR đã đề nghị bác bỏ vụ án với lý do Palsgraf đã không đưa ra được bằng chứng về sự sơ suất của bị đơn, nhưng Chủ tọa Humphrey đã bác đề nghị này. Nhà thần kinh học Graeme M. Hammond ở Manhattan, đã kiểm tra Palsgraf hai ngày trước đó, quan sát thấy cô nói lắp, phát âm một cách khó khăn. Cô nói với chuyên gia về chứng trầm cảm và đau đầu. Ông chẩn đoán cô mắc chứng rối loạn do chấn thương, cho rằng vụ nổ là một nguyên nhân chủ yếu, và cho biết chứng rối loạn có khả năng tiếp diễn chừng nào vụ kiện tụng còn xảy ra, một khi tranh tụng được giải quyết thì những lo lắng liên quan đến nó có thể sẽ tan biến.[12]

Matthew W. Wood đại diện giải quyết toàn bộ vụ kiện thay cho nguyên đơn; McNamara không đưa ra bằng chứng nào nhưng lại tiếp tục phản bác các lý lẽ của nguyên đơn, điều mà Chủ tọa Humphrey bác bỏ.[13] Bồi thẩm đoàn đã làm việc trong hai giờ 35 phút, bao gồm cả giờ ăn trưa, và họ đã chấp thuận yêu cầu của Palsgraf, cô thắng kiện, buộc bị đơn phải chi trả 6.000 USD.[Ghi chú 6][14] Căn cứ điều luật, cô cũng đã thu hồi chi phí là 142 USD, một số tiền án phí được thêm vào bản án, đều do bị đơn trả.[15] Vào ngày 27 tháng 05 năm 1927, một kiến nghị về phiên tòa mới đã bị Thẩm phán Humphrey bác bỏ, ông không đưa ra ý kiến bằng văn bản, và phán quyết được công bố vào ngày 31 tháng 05, sau đó LIRR kháng cáo vào ngày 14 tháng 06.[16] Khi Palsgraf đã nhận được phán quyết của bồi thẩm đoàn, gia đình Gerhardt cũng đã kiện LIRR, với Luật sư Wood là cố vấn của họ.[17]

Đối với phiên tòa sơ thẩm, có những ý kiến đánh giá trong cộng đồng. Luật gia William H. Manz, trong bài báo viết về Palsgraf, cho rằng không bên nào dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho sơ thẩm. Phía nguyên đơn, Wood đã không liên lạc với nhân chứng sự kiện của ông là gia đình Gerhardt, cho đến trước phiên tòa không lâu, và Palsgraf đã được bác sĩ Hammond kiểm tra một ngày trước khi phiên tòa bắt đầu. Phía bị đơn, McNamara, một trong những cấp dưới của đội pháp lý LIRR, đã không gọi là nhân chứng, và Manz cho rằng toàn bộ chiến lược bào chữa là khiến thẩm phán bác bỏ vụ kiện.[18] Trong cuốn sách sau này của mình, cựu Chánh án Tòa án Phúc thẩm Liên bang Hoa Kỳ thứ bảy Richard Posner chỉ ra rằng LIRR bị kiện nhiều vấn đề nhưng đã không đưa ra một trường hợp tốt hơn so với nguyên đơn, không đưa được biện pháp bảo vệ cơ bản.

Kháng cáo lần đầu

Kháng cáo của LIRR đã đưa vụ việc lên Ban Phúc thẩm của Tòa án Cấp cao New York, cơ quan thứ hai,[19] và là tòa phúc thẩm trung gian của tiểu bang. Trong bản tóm tắt trước Ban Phúc thẩm, LIRR lập luận rằng phán quyết đã trái với luật pháp và bằng chứng thực tế. Lập luận nhấn mạnh rằng họ không biết trước về việc gói hàng là vật nguy hiểm và không có luật nào yêu cầu phải khám xét bên trong hành lý của hành khách. Bản tóm tắt nêu rõ rằng do điều này, không có sơ suất nào trong việc giúp một người đàn ông di chuyển lên đoàn tàu, và ngay cả khi có, sơ suất đó không phải là nguyên nhân gần như gây ra thương tích cho Palsgraf.[20] Wood, đại diện cho Palsgraf, lập luận rằng phán quyết của bồi thẩm đoàn cho thấy sơ suất được hỗ trợ bởi các sự kiện không thể tranh cãi, và không nên bị tòa phúc thẩm thẩm vấn lại. Bản tóm tắt của nguyên đơn cũng lưu ý rằng việc LIRR thất bại trong việc gọi nhân chứng là nhân viên tàu đã hỗ trợ người đàn ông lên tàu, chính điều này đã quyết định bất kỳ suy luận sơ suất nào chống lại lập luận đó. Wood cho rằng những người lái tàu đã xao lãng nhiệm vụ,[Ghi chú 7] hành vi sai trái là nguyên nhân gần như gây ra thương tích cho Palsgraf.[21]

Các luật sư đã tranh luận vụ việc trước Ban Phúc thẩm ở Brooklyn vào ngày 21 tháng 10 năm 1927.[15] Vào ngày 09 tháng 12, Ban Phúc thẩm khẳng định giữ nguyên phán quyết của tòa án sơ phẩm với tỷ lệ 3–2. Albert HF Seeger[Ghi chú 8] đã viết ý kiến đa số cho năm thẩm phán xét xử vụ án, có sự đồng tình của các Thẩm phán William F. HagartyWilliam B. Carswell.[19][22] Thẩm phán Seeger phán quyết rằng phát hiện sơ suất của bồi thẩm đoàn được hỗ trợ bởi bằng chứng thực tế; suy đoán rằng bồi thẩm đoàn có thể đã nhận thấy việc giúp đỡ một hành khách lên một chuyến tàu đang di chuyển là một hành động cẩu thả. Ông cho rằng mặc dù tập hợp các tình tiết có thể là mới lạ, nhưng về nguyên tắc, vụ án không khác các quyết định của tòa án nổi tiếng về quan hệ nhân quả, chẳng hạn như án lệ Scott kiện Shepherd, trong đó một chất nổ pháo thăng thiên được đốt lên và ném đi, bay xa liên tục trong không gian cho đến khi phát nổ gần nguyên đơn, làm nguyên đơn bị thương. Phe đa số cũng tập trung vào mức độ nghĩa vụ chăm sóc mà LIRR chịu trách nhiệm trước Palsgraf, một trong những khách hàng của công ty.[23]

Về phán quyết của Ban Phúc thẩm, Chánh án Edward Lazansky[Ghi chú 9] cùng Thẩm phán J. Addison Young, đã viết một bài bất đồng quan điểm.[19][22] Lazansky không nghi ngờ tuyên án của bồi thẩm đoàn về sự sơ suất, nhưng cảm thấy rằng hành vi của các nhân viên không phải là nguyên nhân chính xác tạo thành thương tích của Palsgraf, vì hành vi của người đàn ông này trong việc đưa một gói hàng có thể phát nổ đến một nhà ga hành khách đông đúc là một hành động sơ suất độc lập, khiến cho điều sơ suất của công ty đường sắt không phải là nguyên nhân nên không có trách nhiệm pháp lý.[24]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Palsgraf kiện Công ty Đường sắt Long Island http://www.bu.edu/law/journals-archive/bulr/volume... http://scholarcommons.sc.edu/cgi/viewcontent.cgi?a... http://scholars.unh.edu/unh_lr/vol6/iss1/5 http://www.nycourts.gov/reporter/archives/palsgraf... //www.jstor.org/stable/1285361 //www.jstor.org/stable/3479965 //www.jstor.org/stable/3688909 //www.jstor.org/stable/43059078 http://www.courts.state.ny.us/reporter/archives/pa... https://timesmachine.nytimes.com/timesmachine/1924...